Hai vị tiền bối cau mày, quát:
"Lý do."
“Làm việc thì phải có quy trình đúng không...."
Thực tập sinh thấp giọng nói:
“Nếu chúng ta chia vấn đề này làm hai, ít nhất ở góc độ nhiệm vụ, hắn đã hoàn thành rất tốt?”
Quan sát viên mập hỏi:
“Còn về năng lực của hắn thì sao?”
“Chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta…”
Thực tập sinh thấp giọng nói:
“Chúng ta chỉ là những người quan sát, không phải là người nghiên cứu, cứ báo cáo như thường lệ là được…”
Hai vị tiền bối đột nhiên nhíu mày.
"Thực ra còn có một lý do quan trọng hơn...."
Thực tập sinh rốt cục không nhịn được nói ra, liếc mắt nhìn tầng bốn của tòa nhà cổ sáu tầng ở phía đối diện. Cho dù rèm cửa đang được kéo lại, ánh sáng lại yếu ớt, nhưng vì ở trên tòa nhà tối tăm nên có một cửa sổ vẫn rất dễ thấy…
Hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng:
“Tiền bối à, hai người không cảm thấy đằng sau cửa sổ kia có người đang quan sát chúng ta sao?
Hai vị tiền bối giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn sang bên kia.
Cánh cửa sổ tĩnh lặng, chỉ lấp loé ánh đèn ấm áp, rèm cửa nhìn có chút u buồn, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên rèm có một vài cái bóng mờ ảo..... như có người đứng sau rèm, lặng lẽ nhìn về hướng này!
…
Trong văn phòng quan sát tạm thời, bầu không khí đột nhiên chìm xuống mức đóng băng.
“Khục…”
Một lúc sau, vị quan sát viên mập ho khan một tiếng, tự nhiên nói:
“Không phải lần trước chúng ta nói sẽ đánh giá nới tay cho hắn sao?"
"Đúng thế…”
Vị quan sát viên cao cũng đối đáp rất tự nhiên: “Vậy đánh giá cấp A nhỉ?”
“Còn hơi thấp..."
Vị quan sát mập cười thản nhiên nói:
“Vậy cho hắn điểm A+ đi!"
"Tiền bối, cho cấp A+ có phải là hơi cao..."
Nhìn hai vị tiền bối bình tĩnh thảo luận kết quả, dù biết mình không nên lên tiếng lúc này nhưng thực tập sinh vẫn không nhịn được:
“Không phải chỉ khi nào họ hành động và xử lý không những logic mà còn hoàn hảo mới có thể đánh giá cấp A sao? Mà ở Đặc Thanh Bộ, hình như chỉ ở đội trưởng Trần mới nhận được đánh giá như vậy…”
Hai vị tiền bối lập tức trừng mắt nhìn hắn:
“Đúng là tấm chiếu mới chưa trải, ngươi còn chưa hiểu sao? Chúng ta chỉ là nhân viên quan sát, không là nhân viên nghiên cứu. Năng lực của hắn rốt cuộc là gì thì có liên quan gì đến công việc của chúng ta?”
...
“Toàn bộ Hội Đồng Hương ở thành phố vệ tinh số 4 đã sa lưới, hiện nay đang tiến hành quá trình điều tra sâu hơn.”
Ở thành phố chính Thanh Cảng, khi bộ trưởng Thẩm bước vào phòng họp, ông đã thấy giáo sư Bạch đang cười với ngài Tô.
Ông hơi ngẩn người, không ngờ rằng ngài Tô sẽ đích thân tới tận đây. Sau khi chào hỏi lễ phép, ông để mũ lên bàn, nói với giáo sư Bạch:
“Nếu chỉ một tổ chức thần bí thì ngươi không cần mời bọn ta đích thân tới đây đâu.”
Giáo sư Bạch mỉm cười, nhờ Trần Tinh cất hết những tài liệu điều tra liên quan tới Hội Đồng Hương kia đi, sau đó ông gật đầu với bộ trưởng Thẩm và ngài Tô, lấy mấy tập tài liệu ra chia cho họ. Giáo sư Bạch để trước mặt mình một tập, đưa cho Trần Tinh một tập, từ từ nói:
“Đương nhiên, ta mời các ngươi qua đây là vì một vấn đề quan trọng khác nữa.”
Ông ra hiệu bảo họ đọc tài liệu trong tay:
“Ta cho rằng đã mình giải đáp được bí ẩn về năng lực của Đan Binh.”
“Gì cơ?”
Cả bộ trưởng Thẩm nóng nảy và ngài Tô khí khái phi phàm cũng đều cảm thấy khiếp sợ.
Họ lập tức cúi đầu, đọc lướt qua tài liệu trong tay.
Trang đầu tiên là thông tin của Lục Tân:
Họ tên: Lục Tân
Danh hiệu: Đan Binh
Tuổi tác: 23 tuổi
Năng lực: hệ Nhện (gạch bỏ) - > “Chưa xác định”
Cấp bậc: Cấp C (gạch bỏ)
Mức rủi ro mất khống chế: 75% (đang trong quá trình thảo luận)
...
Bộ trưởng Thẩm chỉ đọc lướt qua rồi trầm giọng nói:
“Chỉ 75% thôi sao? Sao mà thấp vậy được?”
“Không phải chúng ta vẫn đang thảo luận hay sao?”
Giáo sư Bạch ngồi xuống ghế, đeo cặp kính lão, vừa lật tài liệu vừa nói:
“Chúng ta không thể không thừa nhận một điều rằng, hiện nay không có bất cứ căn cứ hợp lí nào để ước tính mức độ rủi ro mất khống chế của Đan Binh, chúng ta chủ yếu dựa vào cảm giác chủ quan và phán đoán, cho nên mới định ra một con số cao vượt quá tiêu chuẩn như thế... Nhưng trên thực tế, nếu đọc tài liệu về những nhiệm vụ hắn đã làm, mức độ hoàn thành và tuân thủ quy tắc thì hắn ta có thể được coi là “kẻ khác loài” trong giới dị biến giả. Ngươi không thể tìm ra bất cứ một hành động vi phạm quy tắc nào trong quy trình xử lý công việc của hắn.”
“Thật ra thì vẫn có đó.”
Trần Tinh đẩy gọng kính, bổ sung thêm:
“Sau khi đọc báo cáo phân tích nhiệm vụ của hắn và Thằn Lằn, ta nghi ngờ rằng hắn báo sai số liệu kết toán.... Đương nhiên, số tiền chênh lệch cũng rất ý nhị, nhưng mấy lần sau thì.... chênh mấy nghìn!”
“Sặc...”
Biểu cảm của ngài Tô lúc đầu có phần căng thẳng, nhưng nghe tới đó thì ông không nhịn được mà gãi mũi.
Vẻ mặt bộ trưởng Thẩm lạnh tanh, ông hừ một tiếng:
“Tiếp tục đi!”
Giáo sư Bạch mỉm cười, nói:
“Nói tóm lại, theo góc nhìn khách quan, rủi ro mất khống chế của Đan Binh không những không cao mà còn thấp hơn những dị biến giả khác, còn thấp hơn cả Thằn Lằn là người có mức độ rủi ro thấp nhất đã được chúng ta công nhận nữa. Dù sao thì... Báo cáo kết toán của Thằn Lằn còn chênh lệch hơn Đan Binh nhiều.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo